“Sao các ngươi gọi ta: Chúa, Chúa, mà không làm theo lời ta phán? Ta sẽ chỉ cho các ngươi biết kẻ nào đến cùng ta, nghe lời ta, và làm theo, thì giống ai. Kẻ ấy giống như một người kia cất nhà, đào đất cho sâu, xây nền trên vầng đá: nước tràn lan, dòng nước chảy mạnh xô vào nhà đó, nhưng không xô động được, vì đã cất chắc chắn. Song kẻ nào nghe lời ta mà không làm theo, thì giống như một người kia cất nhà trên đất không xây nền: dòng nước chảy mạnh xô vào nhà đó, tức thì nhà sụp xuống, và sự hư hại lớn lao.” Luca 6:46-49

Khi Martin đọc đến những dòng chữ này tâm hồn ông có một sự vui thích mới mẻ. Ông lấy cặp mắt kính ra và để trên quyển kinh thánh, và dựa lưng trên cái bàn ngẫm nghĩ về những điều ông vừa đọc. Ộng thử tự cứu xét đời sống mình theo tiêu chuẩn của những câu kinh thánh ông vừa mới đọc, tự hỏi: “Có phải căn nhà tôi đang ở xây trên hòn đá, hay trên cát? Nếu cái nền của nó ở trên hòn đá, nó được vững vàng. Có lẻ thật dễ dàng khi ngồi ở đây một mình, và ta nghĩ rằng ta đã làm theo những mạng lệnh của Chúa; nhưng vừa khi ta chễnh mảng một chút xíu, ta bị phạm tội ngay. Dầu vậy, ta vẫn kiên trì. Nó làm cho lòng vui thỏa. Hãy giúp tôi, Chúa ôi!”
Ông ngẫm nghĩ về mọi điều đó, và toan đi ngủ, nhưng tâm trí không thể quên được những điều trong Kinh Thánh. Vì thế, ông bị lôi cuốn đọc tiếp đoạn 7, câu chuyện về thầy đội ở thành Ca bê Na Um, người trai trẻ ở Na-In, câu trả lời cho các môn đồ của Giăng Báp Tít, và khi đọc đến đoạn người Pha ri si giàu mời Chúa vào nhà; và rồi ông đọc đến câu chuyện một người đàn bà tuy là tội nhân, xức dầu cho chân Ngài và dùng tóc để lau chân Ngài, và Ngài khen việc làm đó của người đàn bà này. Đến câu bốn mươi bốn, ông đọc tiếp: “Ðoạn, Ngài xây lại Ngài đờn bà mà phải cùng Si-môn rằng: Ngươi thấy đờn bà nầy không? Ta vào nhà ngươi, ngươi không cho nước rửa chơn; nhưng người đã lấy nước mắt thấm ướt chơn ta, rồi lấy tóc mình mà chùi. Ngươi không hôn ta; nhưng người từ khi vào nhà ngươi, thì hôn chơn ta hoài. Ngươi không xức dầu đầu ta; nhưng người lấy dầu thơm xức chơn ta.” Ông đọc những câu này và tự nhũ: “Ta không có dùng nước để rửa chân Ngài, hay hôn, ta cũng không có lấy dầu xức đầu Ngài?” Và rồi Martin lấy cặp mắt kính ra một lần nữa, để nó trên quyển kinh thánh, rồi trầm tư suy nghĩ. “Người Pha ri si đó giống như ta vậy. Ta chỉ nghĩ cho ta mà thôi? Làm sao có được một cúp trà nòng, làm sao giữ gìn cho ấm và tiện nghi; không bao giờ nghĩ đến lợi ích cho người khác. Ta rất lo toan cho ta, nhưng không có nghĩ gì đến người khác. Nhưng người khác hay người khách đó là ai? Nếu chính là Chúa? Ta phải cư xử làm sao?” Rồi Martin đặt cái đầu trên hai cánh tay, và chẳng bao lâu, ông ngủ thiếp đi lúc nào không hay. “Martin!” ông bất ngờ nghe một tiếng nói như có ai thì thào ngang qua tai của ông. Ông lòm khòm chờ dậy nhưng còn ngáy ngủ. “Ai đó?” ông vội lên tiếng. Ông nhìn chung quanh và nhìn ra cửa; không có ai ở đó. Ông lên tiếng một lần nữa. Rồi ông nghe một tiếng rất rõ ràng: “Martin, Martin! Hãy coi chừng ở ngoài đường, vì Ta sẽ đến đó.” Martin chật tỉnh người lại, đứng dậy khỏi cái ghế, lấy tay vụi mắt, nhưng không biết rõ ông đã nghe những lời đó ở trong giấc chiêm bao hay khi ông tỉnh dậy. Ông tắt đèn và đi ngủ. Sáng hôm sau ông dậy sớm trước khi trời sáng, và sau khi cầu nguyện ông đốt lửa lên để hâm nóng lại món súp thập cẩm bắp cải trộn với bột kiều mạch. Rồi ông hâm nóng cái ấm đun trà, mặc vào cái áo che trước ngực, và ngồi xuống gần cửa sổ để làm việc. Khi ông lây khuây làm việc Martin ngẫm nghĩ những điều xẩy ra tối hôm qua. Có lúc ông nghĩ nó như một giấc chiêm bao, có lúc ông lại cho rằng chính tai ông đã nghe những lời đó. “Những điều như vậy đã xẩy ra trước đây,” ông ngẫm nghĩ. Và rồi ông ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ngoài đường nhiều hơn là ông làm việc, và mỗi khi có ai qua lại với tiếng chân quen thuộc ông dừng lại, nhìn ra ngoài để thấy không những đôi chân nhưng còn gương mặt của người qua lại. Một người gát cổng đi qua với một giầy ống cao mới; rồi tới người khiêng nước. Ngay lúc đó có một người lính già từ thời Nicholas tiến đến cánh cửa sổ, tay cầm cái xuổng xút tuyết. Martin nhận ra ông già đó ngay vì tiếng dậm chân của đôi giầy cao ống bằng da quá cũ tồi tàn của ông ta. Ông già đó tên là Stepánitch: một người láng giềng thương gia giữ ông già đó ở trong nhà vì thương hại, và nhiệm vụ của ông già đó là giúp người gát cổng. Ông già bắt đầu xút cái đóng tuyết trước cửa sổ của Martin. Martin liếc nhìn ông già đó xong, rồi lại tiếp tục làm việc.
“Có lẽ già rồi tôi cũng vớ vẫn điên điên,” Martin vừa nói lẫm bẩm, vừa cười. “Stepánitch đến để dẹp đóng tuyết đi, còn tôi nghĩ đó là Đấng Christ đến viếng thăm tôi. Thật lẩm cẩm quá đi ông ơi!” Nhưng chỉ sau khi may được chừng mười mấy mủi kim, ông ta cảm thấy bị thúc dục để nhìn ra cửa sổ một lần nữa. Ông thấy Stepánitch đã dựng cái xuỗng xúc tuyết dựa vào tường, và đang nghỉ xả hơi hay đang cố làm cho ấm. Cái ông đó quá già nua và lộm khốm, và dáng vẻ không đủ sức để xút sạch cái đóng tuyết ở chung quanh đó. “Chắc ta có thể gọi hắn vào cho hắn uống một tách trà?” Martin tự nhũ. “Ấm trà đã vừa nóng rồi.” Ông để cái dùi vào chỗ cũ, rồi đứng dậy; lấy bình trà để trên bàn để làm trà. Sau đó ông gõ nhẹ cái cửa sổ với mấy ngón tay của ông. Stepánitch quay người lại và tiến đến cửa sổ. Martin ra dấu cho ông ta đi vào trong phòng, và rồi Martin tiến đến cánh cửa để mở nó ra. “Hãy vào đây,” ông ta mời mọc, “và hãy làm cho ông ấm lại một chút. Tôi biết ông đang bị lạnh.” “”Chúa ban phước lại cho ông!” Stepánitch vội đáp lời. “Xương già nua của tôi bị đau nhứt cái đó là chắc rồi.” Ông ta bước vào phía bên trong, việc đầu tiên ông ta làm là phủi hết mấy nụm tuyết khỏi quần áo của ông, và ông sợ ông để lại dấu chân trên sàn nhà nên ông phủi sạch chân ông luôn; nhưng khi ông cố làm như vậy ông bị lảo đảo và suýt bị té. “Đừng có lo phủi sạch chân ông, ? Stepánitch” Martin vội lên tiếng “Chút nữa tôi sẽ quét cái sàn nhà? Tôi làm việc cả ngày mà. Hãy vào đây, ông bạn, ngồi xuống đây và uống chút trà nóng này.” Ông lấy bình trà, đỗ đầy hai cái tách, rồi đưa một cái cho người khách, còn cái kia ông đỗ ra cái đĩa nhỏ đựng tách trà, và bắt đầu thỗi cho nó nguội. Stepánitch uống cạn tách trà của mình, rồi lật cái tách xuống, để miếng đường trên cái tách đó. Ông muốn nói lời đa tạ, nhưng trong bụng thì muốn uống thêm vài tách nữa. “Uống thêm một tách nữa đi ông,” Martin khéo léo mời mọc, rồi đỗ đầy thêm trà vào tách của người khách và của mình. Nhưng khi Martin uống trà ông ta cứ nhìn ra đường. “Ông đang chờ đón ai đó?” Stepánitch khéo léo hỏi.
(còn tiếp)

Mọi bài vở cộng tác và góp ý xin gửi về [email protected]

www.nguonhyvong.com