Tiếp tục suy niệm Mùa Cảm Tạ, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ về người cảm tạ hay ai cảm tạ. Chúng ta đã biết lý do cảm tạ là ơn tha thứ. Cũng đã biết đối tượng cảm tạ là Thiên Chúa nhân từ. Nhưng ai là người cảm nhận những điều đó để tạ ơn Ngài?

Thánh Vịnh 107 nói đến ít nhất là bốn nhóm người cần dâng lời cảm tạ. Trước hết là những người lang thang, cô đơn, không nơi nương tựa. Thánh Kinh mô tả những người nầy như sau:

Họ lưu lạc nơi đồng vắng, trong con đường hiu quạnh, không tìm thành ở được. Họ bị đói khát, linh hồn nao sờn. Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Chúa Hằng Hữu, Ngài giải cứu họ khỏi điều gian nan. Dẫn họ theo đường ngay thẳng, đặng đi đến một thành ở được. Nguyện người ta ca ngợi Chúa Hằng Hữu vì lòng nhân từ và vì các công việc lạ lùng Ngài làm cho con loài người (Thánh Vịnh 107:4-8) 

Đây là một bài thơ tạ ơn và tác giả đã kêu gọi con dân Chúa ca ngợi Chúa về những gì Ngài đã làm cho họ. Trước hết ông cho thấy họ là những người lang thang trong sa mạc, nơi không có người ở, bị đói, bị khát, tâm hồn nao sờn… Đây là thực tế đã xảy ra cho con dân của Chúa ngày xưa, nhưng cũng là kinh nghiệm của nhiều người trong chúng ta. Có thể chúng ta không ở trong sa mạc, không bị đói, bị khát, nhưng mệt mỏi, cô đơn, tâm hồn luôn luôn khao khát một cái gì đó là điều không thiếu trong đời sống.

Người xưa trong hoàn cảnh đó đã kêu cầu Thiên Chúa và đã được Ngài giải cứu. Điều Chúa đã làm cho họ là “dẫn họ theo đường ngay thẳng đặng đi đến một thành ở được.” “Thành ở được” nơi có người ở là để đối chiếu với sa mạc hoang vu. Trên phương diện tâm linh, đó là nơi đó là nơi có tình người, không còn cô đơn, hoang vắng. Lễ lạc, hội hè là những lúc con người dễ cảm thấy trống vắng và cô đơn nhất. Trong mùa cảm tạ nầy, nếu cô đơn là tâm sự của Bạn, Lời Chúa kêu gọi chúng ta hãy kêu cầu đến Chúa để được Ngài đáp ứng và không còn phải đối diện với cô đơn.

Nhóm người thứ hai cảm tạ Chúa là những người được Thánh Kinh mô tả như sau:

Những người ở trong bóng tối và bóng tử thần, bị khốn khổ và xích sắt, bởi vì đã bội nghịch lời Thiên Chúa và coi thường lời khuyên dạy của Đấng Chí Cao. Vì vậy, Chúa lấy lao khổ hạ lòng họ xuống, họ vấp ngã không ai giúp đỡ. Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Chúa Hằng Hữu, Ngài bèn giải cứu họ khỏi điều gian nan, rút họ khỏi bóng tối và bóng tử thần, cũng bẻ gãy xiềng của họ (Thanh Vịnh 107:10-14) 

Đây là lời mô tả những người có kinh nghiệm tù đày. Chẳng những tù đày nhưng cũng đã gần kề cái chết. Một số rất đông quý vị đã ở trong hoàn cảnh nầy và vì vậy có thể hòa mình với tác giả trong những lời thơ nầy, nhất là tạ ơn Chúa đã giải cứu mình khỏi chốn tù đày và cái chết.

Nhóm thứ ba được mô tả như sau:

Người dại dột bị khốn khổ vì lỗi lầm và gian ác mình. Lòng họ gớm ghê các thức ăn, họ đến gần cửa tử thần. Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Chúa Hằng Hữu, Ngài bèn giải cứu họ khỏi điều gian nan. Ngài ra lệnh chữa họ lành, rút họ khỏi huyệt mả (Thánh Vịnh 107:17-20) 

Đây là hình ảnh của những người đau yếu. Lúc đau yếu họ không còn thiết gì đến ăn uống và họ cũng có cảm tưởng như mình đã kề bên cái chết. Nhng họ đã kêu cầu Chúa và đã được chữa lành. Đã là một nhóm người khác cần ca ngợi và cảm tạ Thiên Chúa.

Nhóm người thứ tư nên tạ ơn Thiên Chúa được Thánh Kinh mô tả như sau:

Có người đi xuống tàu trong biển và làm việc nơi nước cả. Người ấy thấy công việc của Chúa Hằng Hữu, xem phép lạ Ngài trong nước sâu. Ngài ra lệnh liền có trận gió bão, nổi các lượn sóng lên đưa cao đến các tầng trời rồi hụp xuống tới vực sâu. Lòng họ tiêu tan vì khốn khổ. Họ choáng váng, xiêu tó như một người say. Trí khôn họ đều mất hết. Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Chúa Hằng Hữu, Ngài bèn giải cứu họ khỏi điều gian nan. Ngài ngừng bão tố, đổi nó ra bình tịnh và sóng yên lặng. Họ liền vui mừng vì sóng yên lặng, Chúa dẫn họ vào bến họ ước ao. (Thánh Vịnh 107:23-30) 

Những câu Thánh Kinh chúng ta vừa nghe mô tả thật đúng hoàn cảnh của những người vượt biển trước đây: gió bão, sóng cao đến tận trời, choáng váng, xiêu tó, bến bờ họ ước ao… Bao nhiêu người trong chúng ta đã kinh nghiệm điều nầy và cũng đã ca ngợi và cảm tạ Chúa nữa. Tuy nhiên ngày tháng đã qua dần và lòng biết ơn cũng theo đó phôi pha theo năm tháng. Không phải Thiên Chúa buộc con người phải nhớ ơn Ngài mãi nhưng chính lòng biết ơn giúp cho có người có thể sống vui, sống với lòng vị tha và sống vớ một hướng đi rõ rệt cho đời sống.

Chúng ta là những người lẽ ra đã chết nhưng Thiên Chúa đã cho chúng ta sống để hưởng ân huệ của Ngài, chúng ta không thể sống như những người vô ơn. Hãy nhìn lại ơn giải cứu khỏi cô đơn, khỏi tù đày, khỏi bệnh tật và khỏi hiểm nguy nơi biển cả. Đây là những sự thật, những dấu tích rành trong đời sống nhưng chúng ta cũng dễ quên để rồi sống một đời bội bạc, quên đi những ơn lành của quá khứ để rồi chỉ than phiền cho hiện tại và lo lắng cho tương lai.

Những chuyện buồn đau của quá khứ lẽ ra nên quên chúng ta cứ nhớ mãi, còn những phước hạnh, những ơn lành ta cần ghi nhớ, ta đã vội lãng quên. Thiên Chúa biết bản tính chóng quên của con người nên nhìn lại lịch sử con dân Chúa, chúng ta thấy Thiên Chúa luôn luôn dùng phương pháp thính thị, những ngày lễ, những cái mốc cho chúng ta ghi nhớ.

Người Do-thái mỗi năm có ba ngày lễ lớn là Lễ Vượt Qua kỷ niệm ngày được giải phóng, Lễ Mùa Màng để ghi nhớ ơn Thiên Chúa ban cho trong những nông phẩm và Lễ Lều Tạm để ghi nhớ những ngày lang thang trong sa mạc. Trong mỗi kỳ lễ, con dân Chúa được nhắc nhở làm những điều khác nhau để ghi nhớ. Lễ Vượt Qua thì ăn bánh không men và rau đắng để nhớ cái đắng cay của kiếp nô lệ. Lễ Mùa Màng đem dâng hoa lợi đầu mùa cho Chúa để nhớ rằng tất cả những gì chúng ta có đều đến từ Thiên Chúa và Lễ Lều Tạm ở trong những túp lều lá để nhớ những ngày lang thang trong sa mạc.

Chúng ta đang sống trong Mùa Cảm Tạ và chúng ta cũng cần tự đặt mình trong những khung cảnh tương tự. Hãy nhớ lại ngày đầu tiên mình đặt chân đến Hoa Kỳ, hay đến trại tỵ nạn, hay ngày ra khỏi tù. Hãy nhớ lại những ngày bệnh hoạn, đau yếu đã được chữa lành. Hãy nhớ những lúc kham khổ lầm than, không đủ miếng cơm manh áo mà giờ đây mình có tất cả mọi sự và dư thừa nữa. Hãy nhớ những áp bức, khó khăn, mất tự do ngày trước… Hãy nhớ lại tất cả những điều đó để rồi tạ ơn Thiên Chúa.

Thánh Vịnh 107 mà tôi đã đọc cho quý vị nghe lúc nãy được nhắc đi nhắc lại mãi với điệp khúc nầy:

Nguyện người ta ca ngợi Chúa Hằng Hữu vì lòng nhân từ Ngài và vì các công việc tuyệt vời Ngài làm cho con loài người 

Thiên Chúa chẳng những đã an ủi người cô đơn, giải phóng người bị tù, chữa lành người đau và giải cứu người trong nguy hiểm, Ngài cũng đã giải thoát con người khỏi tội lỗi, đem con người trở lại với Ngài. Con người vốn bản tính bướng bỉnh, vô ơn, nhưng Thiên Chúa lúc nào cũng thương và luôn giang rộng vòng tay chờ đón con người quay trở lại với Ngài.

Trong Mùa Cảm Tạ nầy, cách bày tỏ lòng biết ơn tốt nhất của chúng ta là quay lại với Thiên Chúa, trở về trong vòng tay chờ đợi của Ngài. Thiên Chúa là người Cha Thiên Thượng, lúc nào cũng muốn cho con cái của Ngài sống trong hạnh phúc. Chỉ vì chúng ta lìa xa Chúa, quên ơn Ngài nên đã phải sống trong khổ đau. Hãy nhớ ơn Chúa và bày tỏ lòng biết ơn đó trong đức tin đơn thành, thưa với Chúa rằng:

Con tạ ơn Chúa đã chết vì tội của con. Con xin đặt trọn lòng tin nơi Chúa và để cho Ngài dẫn dắt cả cuộc đời của con. 

Không ai cầu nguyện những lời trên mà lại thất vọng bao giờ. Ý nghĩa của ngày Lễ Cảm Tạ không nằm nơi việc ăn uống hay họp mặt gia đình nhưng ở chỗ mối tương giao giữa con người với Đấng Tạo Hóa. Trong Mùa Cảm Tạ nầy không gì tốt hơn cho chúng ta, cũng không gì vui lòng Thiên Chúa hơn là con người chúng ta đến với Chúa, thưa với Ngài rằng chúng ta yêu Chúa và biết ơn Ngài. Thiên Chúa là nguồn sự sống và cũng là nguồn của mọi điều trong đời sống, không đến với Chúa, không tôn thờ Ngài thì chúng ta còn thờ kính ai nữa? Hãy nhớ tội lớn nhất của con người là lòng vô ơn, không thờ tôn Thiên Chúa. Hãy bày tỏ lòng biết ơn Chúa, quay lại và tôn thờ Chúa hôm nay.

Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành

*** Sau khi đọc bài này, nếu bạn thấy lòng mình cảm động và được thúc giục tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-su, thì xin bạn thành tâm cúi đầu cầu nguyện với Chúa như sau:

” Kính lạy Đấng Tạo Hóa, con biết con là người có tội. Con đã xa cách Chúa, sống theo đường lối và ý riêng mình. Hiện con đang đi trên đường dẫn đến sự hình phạt đời đời. Tạ ơn Chúa, vì Ngài đã đến trong thế gian, chịu chết thay cho con để đền tội con trên thập tự giá. Giờ đây, con quyết tin nhận Chúa làm Cứu Chúa của con, xin Chúa tha tội cho con và tiếp nhận con làm con cái yêu dấu của Ngài. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Cứu Giê-su, Amen.”

________________________________________________________________________

www.vietchristian.com/niengiam/