Phải chăng văn mạch luôn luôn quan trọng trong Kinh Thánh? Có trường hợp nào không cần đến nó không? Chẳng hạn, những câu trong sách Châm Ngôn hay một vài sự việc trong các sách Tin Lành (như LuLc 13:18-24).
Chắc chắn có nhiều đoạn sách không nằm trong văn mạch. Nhiều câu châm ngôn là những câu độc lập không dính dáng gì đến những câu trước và sau nó. (Châm Ngôn là những câu ngắn, tự nó có đầy đủ ý nghĩa). Các tác giả những phần trước thuật trong Kinh Thánh phải tuyển lựa một số sự việc, dữ kiện, hay diễn văn, và bỏ đi một số khác. Như vậy không thể nào có sự liên tục trọn vẹn được. Nhiều khi họ ghép lại với nhau những đơn vị không cùng xảy ra với nhau. Có khi dễ thấy điểm nối kết, có khi không. (Ví dụ, trong 12:49-59, có nhiều đề tài không liên hệ gì với nhau bao nhiêu) Đừng nghĩ rằng lúc nào cũng có một điểm liên kết.
Cần nên nhớ hai điều. Đừng vội cho rằng không có liên lạc gì khi mới nhìn qua, vì bạn có thể tìm ra manh mối sau khi nghiên cứu thêm. Cũng đừng cố nghĩ ra một điểm liên kết không có thật. Chúng ta đừng ép buộc bản văn hoặc gán cho nó ý nghĩa mà nó không có.
Dầu có vài ngoại lệ, nguyên tắc giải kinh đầu tiên vẫn là: giải kinh theo ánh sáng của văn mạch.